Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011

Mấy dòng tình tự trần ai

Chao ngang Cội Chiều

Photo by thangCu
NGUỒN CỘI EM

Em về cởi áo ngu ngơ
Ôm lưng bình dị, hôn bờ bao dung
Dâng ân ái với muôn trùng
Tắm vô thỉ gội vô chung. Ơn trời!



-thangCu


TẶNG DĂM TÀ ÁO BÊN GIÒNG HỒNG GIANG

Trái tim vướng giữa đôi tà
Gió mây vỗ cánh theo là lụa em
Ngàn năm tình có êm đềm
Nổi trôi hệ lụy bên thềm phong ba?



-thangCu


SAO RỤNG

Này em giữa buổi ba đào
Rớt rơi ngà ngọc chốn đào nguyên mô?
Có hay sao rụng mơ hồ
Nguồn tinh tú động cơ đồ phải chăng?



-thangCu


BỜ KHUYA KHOẮT GỌI

Em về
giữa buổi không như

Để quên áo lụa
bây chừ chưa hay

Rồi đi
quên cả đọa đày

Bỏ tơ tóc
kệ mặt mày
thân sơ

Cớ sao
đòi lại mong chờ

Lộn đường Ô Thước
lạc bờ mưa ngâu

Sao sương
sa cõi giang đầu

Bờ khuya khoắt gọi
thôi sầu tàn canh



-thangCu


XUÔI TAY TA VỀ CHIỀU MƯA


Ta nghe chiều nay mưa rơi
Bay bay buồn vương sông hồ
Âm u tràn ra chơi vơi
Ai nghe sầu dâng mơ hồ

Ta mang tình thu trên tay
Dâng lên đài trang u hoài
Mênh mang tràn lên cung mây
Vàng rơi buồn vương muôn loài

Em mang mùa thu đi đâu
Mà buồn vương mang phương ngàn
Cho mênh mang buồn ngàn dâu
Tình xưa ngày sau chưa tràn

Cho em mùa thu trăm năm
Tàn vương vô duyên bên lòng
Cho em ngàn thu xa xăm
Xuôi tay ta về bên sông



-thangCu


MƯA CHIỀU

Chiều nay mưa
Từng giọt rơi

Từng giọt rơi
Như rượu hờ

Như nỗi chờ
Hiu quạnh giọt

Buồn nhảy nhót
Bên hiên đời

Giọt không lời
Rơi bâng quơ

Lòng hững hờ
Theo mưa rơi

Từng giọt vơi
Từng giọt hờ

Thôi mắt ướt
Còn vu vơ



-thangCu


NHỮNG NHỊP TIM HOANG PHẾ

Sương mai còn đọng tinh khôi
Đợi nắng chùi long lanh lệ
Ta vừa vén màn đêm rơi
Tim còn gõ lời hoang phế

Em chờ tinh sương không em
Khói mây động hờ mộng - thực
Đôi bờ xa xôi xuyên đêm
Hoang dại lời mê thổn thức

Chim về trên cây kêu sương
Vọng động đôi bờ rưng rức
Bên ngoài sông hồ châu vương
Lòng nhỏ theo từng giọt mực

Nắng gọi ngàn năm thao thức
Bờ mây rục rịch trên ngàn
Dưới nắng hôn mê ngồi hát
Trăm năm đi hoang mơ hoang …



-thangCu
(ngày mười ba tháng mười một năm hai ngàn mười một)
 


MƯA SÔNG HỒ


Rơi ướt sông hồ
Tê tái
Rợn nhân gian
Ơi quê hương
Thon thả giọt ưu sầu

Hơn bốn ngàn năm
Khi chậm
Khi mau
Ròng rả rớt
Ướt dầm trang dã sử
Nắng trắng xương khô
Mưa dầm chưa loãng máu
Chớp đầu nguồn chưa chạm lạch khe sâu
Nơi leo lắt oan khiên dưới trăm tầng cổ mộ
Lơ lửng mặt nhân gian trầy trụa cuộc cơ cầu

Người chèo mấy khúc nông sâu
Tình tang cái cuộc bể dâu não nùng …


-thangCu
 

Không có nhận xét nào: