Sao chọn nơi này giỡn nước xanh
Long giáng trần ai buổi chẳng lành
Nhát chém Cao Biền đau đất đỏ
Vết thương Trà Khúc đục dòng xanh
Đất Bắc xui ai đồ bá nghiệp
Trời Nam khiến kẻ mộng không thành
Long Đầu Hí Thủy hờn kim cổ
Ai rút đường gươm dệt mộng lành?
thangCu
THIÊN ẤN NIÊM HÀ
Có phải từ khi dựng đất trời
Nẫu quên ấn Ngọc giữa chơi vơi
Lẻ loi ngả bóng in hồn nước
Lưu luyến vờn mây tạc bóng trời
Hồi chuông Thiên Ấn rung bờ tục
Gợn sóng Trà Giang động bến đời
Thiên Ấn Niêm Hà từ buổi ấy
Còn vương mộng mị tự ngàn khơi
thangCu
THIÊN BÚT PHÊ VÂN
Mấy bước đà lên tới đỉnh rồi
Mang tên Thiên Bút động thơ rơi!
Cố nhân lỡ phải lòng khi trước
Hậu thế đành ôm dạ một thời
Mấy lúc đi ngang quên ngữa mặt
Nhiều khi ngồi xuống nhớ chau mày
Thiên Bút Phê Vân còn đó hử
Sao dời vật đổi mấy cơn say
thangCu
LA HÀ THẠCH TRẬN
Ai đặt bày chi trận đá này
Phải chăng thế sự tự xưa nay
Đất Bắc sa bày xô lối gió
Trời Nam thạch dựng chống bờ mây
Vung trời, mũi giáo xuyên sơn thủy
Vạch đất, đường gươm rẽ nước mây
La Hà Thạch Trận ngàn xưa đó
Con cháu thời nay hỡi, có hay?!
thangCu
HÀ NHAI VÃN ĐỘ
Đâu bến Hà Nhai én gọi đàn
Mấy cơn vãn độ, bến đò ngang
Thuyền mơ buổi trước người thôi ghé
Bến mộng bây giờ khách chửa sang
Sương gió mơ hồ đau lữ khách
Gió mưa mộng mị tủi hồng nhan
Hà Nhai Vãn Độ tên còn đó
Bàng bạc tha nhân khuất cuối ngàn
thangCu
CỔ LŨY CÔ THÔN
Thủa trước cha ông dựng lũy thành
Ngàn sau con cháu vẫn nhà tranh?
Cổ lũy còn in bờ cỏ úa?
Cô thôn vẫn đợi bóng nguyệt thanh?
Ta mộng thuyền chèo khua nước biếc
Ai mong cá quẫy đớp trăng xanh
Cổ Lũy Cô Thôn chờ một chuyến
Hớp rượu trời Đông mộng cuối ngành
thangCu
GIANG PHONG TÚC VŨ
Gió động bờ sông dẫu ít nhiều
Mưa tuôn dù chẳng tịch thì liêu
Vó xưa ngựa gõ bờ thanh vắng
Bóng nay người khuất bãi đìu hiu
Xưa người cám cảnh buồn sông núi
Nay kẻ đau lòng khóc tiếng tiêu
Giang Phong Túc Vũ đâu phương ấy
Khiến khách về thăm lạc mấy chiều
thangCu
THẠCH BÍCH TÀ DƯƠNG
Con tạo ngày xưa lộn ngả đường
Dựng chi Thạch Bích đón tà dương
Suối khe nghe cũng nhiều thơ chảy
Núi rừng biết có lắm buồn vương
Ngại ngần mấy chú quen đô thị
Ngơ ngác bao cô lạ ngả đường
Mai ánh Tà Dương về Thạch Bích
Hồn thơ tớ gởi tạm ngành sương
thangCu
AN HẢI SA BÀN
Ai dám kêu tên bãi Cát Vàng
Dẫu trùng dương động cũng hô AN
Nắng rải hoa chiều vương cánh liễu
Mưa giăng lưới tối động cung đàn
Dã Tràng xe cát mong san bể
San Hô hóa thạch đợi xô ngàn
An Hải Sa Bàn mai có vẫn …
Đỡ kẻ đau lòng nỗi hợp tan
thangCu
LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT
Đêm buồn ngơ ngẩn ngóng trông
Hồ xưa sen nở trăng lồng còn đâu
Đã đời một cuộc bể dâu
Còn chăng sương tỏa ngạt ngào núi sông
Cá buồn đớp nguyệt khi không
Sen tàn lá úa từng không mây buồn
Phương trời lạnh bóng trăng suông
Liên Trì Dục Nguyệt gợi buồn cố nhân
thangCu
THẠCH CƠ ĐIẾU TẨU
Khen ai đẽo đá tạc nên mày
Cắc cớ chi trò ghẹo gió mây
Núi lẫn bờ mây thơ cánh mộng
Nhạn rời bóng núi nắng hoa bày
Ngàn dặm chiều vương dăm lá cỏ
Muôn trùng đêm đổ một cơn say
Thạch Cơ Điếu Tẩu từng chao cánh
Đất mến trời thương hẹn có ngày
thangCu
VU SƠN LỘC TRƯỜNG
Nai rừng ai thả đỉnh Vu Sơn
Thủa chửa trăng lay ánh nguyệt hờn
Gặm cỏ khi xưa nai dạo núi
Cưa gạt thời nay nẫu nấu cao
Vu Sơn còn đó buồn non nước
Lộc Trường đâu nữa tủi nguồn cơn
Tranh xưa lẻ bóng miền tâm tưởng
Con cháu đời sau có trách hờn?!
thangCu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét