Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

CHUYỆN HOA VÀNG

Đầu nguồn Sông Thoa
Một mối duyên xưa
Tự nhiên đến một ngày không hẹn gọi

Chẳng có cây si
Chẳng có dậu mồng tơi
Chẳng phải bởi cùng đường chung lối
Những ngày tháng chung mái trường ngắn ngủi
Chưa làm rung một nhánh lá mong chờ
Ngày ra đi chưa nhớ để chia tay
Chàng đâu biết hoa nào bên bến nước
Nàng đâu hay hương phấn có theo mây

Sông Thoa- đoạn chảy qua Cầu Máng giáp Đức Hòa- Đức Hiệp - photo: thangCu
Rồi gió thổi mây bay
Một chiều chàng trở về thăm xứ Mộ
Con đường bụi đỏ
Tự nhiên bay hương phấn một phương ngàn

Chàng lại ra đi
Từ giã cõi hồng hoang
Biền biệt
Mang theo những động hoa vàng
Nàng về bên bến cũ
Nghe lá tre rơi
Nhặt hoa tím
Gởi chân trời khuất bóng


Từ đó mỗi khi cơn gió lộng
Chàng miên man mong hương biển quê nhà
Nàng đâu đó về đi qua bến cũ
Nghe còi tàu tha thiết gọi bước chân xa

Rồi tháng năm qua
Chàng xa biền biệt
Để lá tre rơi
Không phủ hết nỗi nàng mong
Nước mắt đổ theo giòng
Không ngăn nổi buổi sang sông
Nàng gói thơ hoa
Phủ hoa vàng trên nền gạch cũ

Chàng hái sao trời những đêm không ngủ
Gởi lặng thầm mong nước mát bến sông xưa



thangCu

Không có nhận xét nào: