Tìm kiếm Blog này

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2011

Bạn củ

12C6 K83-86 chụp kỷ niệm năm 2006

Bạn cũ ngày xưa chốn quê nhà
Giờ đứa giày, đứa dép bôn ba
Đứa sáng chiều ôtô đưa đón
Đứa quá 40 vẫn không nhà

Giờ đây đầu bắt đầu điểm bạc

Mỗi đứa mỗi nơi chẳng hẹn về.
Quảng Ngãi, Sài Gòn, Ban Mê Thuộc.
Vẫn nhớ về một mảnh trăng quê.

Có đứa đã về nơi vô định…

Xa kiếp người bạn với trăng sao.
Cô bạn xưa đã thành bà ngoại
Mắt rưng rưng nhắc chuyện năm nào.

Có đứa bây giờ là sếp lớn

Nhiều đứa vẫn lo chuyện gạo tiền
Đứa trời Tây, đứa miền biên viễn
Đều mưu cầu hai chữ bình yên

Bạn cũ bao năm giờ gặp lại

Giờ mỗi người mỗi cảnh mỗi nơi.
Ly rượu ấm lòng người tri kỷ
Mơ về thời áo trắng xa xôi…

Còn gặp nhau thì hãy cứ vui.

Chuyện đời như nước chảy bèo trôi
Lợi danh như bóng mây chìm nổi.
Còn chút gì để lại cho đời... 

Nguyễn Thắng

Không Đề

Bến sông kia bên lở bên bồi.
Bởi đáy sông có bao giờ phẳng lặng.
Đôi bờ không thẳng.
Lấy đất bên này lấp bên kia.
Mà thời gian làm cho đôi bờ chia xa mãi.
Khi gần ngần ngại
Xa rồi mới thấy tiếc biết bao.

Biết nhau từ thuở độ nào.
Giờ mong gặp lại chỉ vào trong mơ.
Miền quê sóng nước đôi bờ
Bên sông có bóng người chờ trông nhau.
Nhà em sông lở đêm ngày.
Lục bình trôi dạt ra ngoài ngàn khơi
Tơ lòng xưa cũ cũng rồi
Tách từng sợi mảnh thả trôi theo dòng… 



Nguyễn Thắng

Cô Xanh đang đứng lớp dạy cho sắp nhỏ Mộ Đức 2
NHỚ CÔ!

Nhớ lại năm xưa học lớp 10.
Trốn giờ cô dạy, lũ đười ươi.
Bóng chuyền sau bãi mê thách đấu.
Cô giận bỏ về tại các ngươi.

Thấm thoát 20 năm có lẻ.

Kỷ niệm ngày xưa sẽ nhớ hoài.
Cô giờ đầu bạc loay hoay.
Chăm đàn cháu nhỏ ở ngay Sài Gòn.

Ai ơi hãy gọi Chín Không

Sáu Ba Ba Chín Ba Không Một Vài.
(Điện thoại cô : 0903396312) 



Tặng Thuyet12C6:

Một xị rượu và một đám đông.

Tám, chín thằng quanh đĩa nhái đồng.
Công sức trắng đêm đi soi nhái.
Cụng ly gù gật có ngon không ?

Phước Chánh ngày xưa ông nhớ không!

Thấp thoáng nhà bên một bóng hồng.
Giờ đây cùng ai nơi Thi Phổ.
Vẫn cứ bồi hồi nhắc đến ông.

"Nhà nàng ở cạnh nhà tôi"
đó.
Khối đứa ngẩn người đứng ngóng trông.
Hàng dẻ ốc giờ không còn nữa.
Nỗi nhớ ngày xưa, nhớ mênh mông.

Nguyễn Thắng

Không có nhận xét nào: