Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Những giòng thơ xa vắng ....

GIẢ SỬ NGÀY MAI RƯỢU CHẾT

Giả sử ngày mai không có rượu
Anh có chờ tôi cuộc hẹn ngã ba đàng
Anh có đến với cõi lòng thật vắng
Chỉ cùng tôi ngồi đó ngó chiều hoang

Giả sử ngày mai rượu hết
Anh có mạnh miệng cùng tôi lời hẹn thề sống chết
Lấp bể dời sông
Có cùng tôi đứng lặng với mênh mông
Thả theo gió những còn còn hết hết

Giả sử ngày mai rượu chết
Biển men say tan hết giữa vô cùng
Anh có cùng tôi đi lạc giữa mông lung
Nhìn tan biến cả đôi bờ Mê - Ngộ

Giả sử ngày mai sóng vỗ
Triều tâm tan chảy đôi bờ
Ngữ ngôn không còn ở lại
Anh có cùng tôi nghe cỏ chỉ làm thơ …(***)



thangCu
(ngày hai ba tháng năm năm hai ngàn mười một)



Ghi chú: (***) Xứ Mộ quê mình nhiều cỏ chỉ lắm.


BĂNG QUA CÕI HẾT …

Giả sử ngày mai sân trường ngập nắng
Bạn có cùng tôi co cẳng nhảy qua rào
Để nẻo đường vươn cả đến trăng sao
Xóa sạch hết mọi ngóc khe câm lặng

Giả sử ngày mai sân trường không tĩnh lặng
Sóng ba đào xô bãi vắng tràn lên
Bạn có đến cùng tôi dỡ cái bờ rào ném héc
Để cháu con về thoáng lộng với mông mênh

Giả sử ngày mai tôi chết
Giữa lao đao trầy trật cuộc cơ cầu
Bạn có đẩy lời thơ băng qua cõi hết
Cho mộng mơ khỏi ngủ với chiêm bao



thangCu
(ngày hai ba tháng năm năm hai ngàn mười một)



Ghi chú: "Cõi HẾT" chứ không phải là "Cõi CHẾT"; Hết - Còn... 


TỪ CÕI KHÔNG TỚI CÕI CHI

Giá người xóa hết cõi đi
Sao còn chi nữa, nói gì “đơn cô”.
Trăm năm một cuộc hải hồ
Dấu chân lữ khách còn mơ màng nhiều.
Cầm bằng tĩnh lặng vô chiêu
Đâu còn kiếm khách giữa chiều mông lung
Dạo chơi trong cõi vô cùng
Còn chi nói nữa tuyệt cùng ngữ ngôn.
Giờ đây đứng giữa bãi cồn
Thấy sân trường nhỏ càn khôn dựng rào
Hỏi người có gặp anh hào
Anh Thư, Anh Kiệt, dỡ rào được không?



thangCu


RƯỢU MUÔN NĂM!

Bầu không - sắc chẳng còn chẳng hết
Ráng cạn ly? Ngã chết bến tịch liêu!
Tình tơ tưởng, có sinh đành có chết
Thở than chi thêm lạnh gió ban chiều …

Ta giả sử nếu ngày mai rượu hết
Tạ người về ấm lạnh những dòng thơ.
Tình có đến, có đi, có còn, có hết
Chốn nhân gian ai lạ lẫm bao giờ!

Đến lý tưởng cũng có ngày gục chết
Rượu muôn năm vĩnh cửu giữa đôi bờ?!
Tội tim lạnh ta cùng người đếm vết
Mỏi tay rồi ôm ché rượu hát vu vơ …

Cõi tâm tưởng bao kiếp rồi sóng vỗ
Mấy triều tâm tan được với hư vô?
Dẹp ngôn ngữ, để sương tràn thác đổ.
Không rượu thơ, chẳng lẽ chết mộng giang hồ?!



thangCu


KHÔNG CÓ NGƯỜI UỐNG RƯỢU

Bầu không - sắc chẳng hết – còn, biết vậy
Cuộc cù cưa đã biết chỉ vu vơ
Tình, danh, lợi, cũng là trò đưa đẩy
Nghĩa tâm giao đâu đó giữa đôi bờ …

Rượu nhỏ giọt từ bao thuở trước
Ngữ ngôn tràn đẻ rớt những nàng thơ
Ôm bầu rượu mân mê xuôi lại ngược
Hỏi người sao không điên đảo lẫn đời thơ!

Ta từng gục với bờ sương khe suối
Thả thơ treo lơ lửng cả mông lung.
Nghe hóa thạch lua khua về một buổi
Chẳng còn ta dõi mắt tới vô cùng!

Không bầu - rượu, không anh – tôi, chẳng có!
Không loanh quanh không - sắc một bên đàng.
Thì hãy uống cho tràn lan cây cỏ
Ngữ ngôn nào lấy gõ chuyện giang san …



thangCu
(ngày hai bốn tháng năm năm hai ngàn mười một)



RƯỢU ĐÓ TA VỀ (***) UỐNG VỚI NGƯỜI

Rượu đã có mắc gì ta chẳng uống
Thơ đã bày cần cóc tới thi nhân
Cứ tự nhiên với thác nguồn cuồn cuộn
Tự nhiên bay chớ kể đếm bao lần

Muốn cùng bạn bên bờ dương sóng vỗ
Ngủ rạ rơm nơi xứ Mộ ân tình
Lửa leo lắt tự trăm tầng cổ mộ
Đuổi tàn phai cứ về lại nguyên hình

Ngược sử lịch lôi cổ thi vạn nẻo
Xem sắc – không cười cợt giữa lưng đèo
Lôi bụi cát bay lên từ vực thẳm
Xem đục trong mờ tỏ dấu trăm năm

Ta sẽ uống, không khóc cười tội nghiệp
Rượu cùng thơ, đâu chỉ vậy tri âm
Cho người chết chữ tình từ vạn kiếp
Khóc toang lên, đừng nhỏ lệ âm thầm!



thangCu

Ghi chú: (***) “Về” ở đây vừa có nghĩa là “về quê” vừa có nghĩa chính quan trọng hơn là “về lại từ chỗ không có bình, không có rượu, không có người cùng uống rượu, và không có cả người uống rượu” .





“Biết đâu chốn hang cùng, hố thẳm
Bình địa kia sắc tỏa hương lan
Triều tâm dong duổi hoa ngàn
Ngữ ngôn phơi mở lan man vô thường”


^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^


CHUYỆN CHƠI …

“Mơ một buổi tất cả là bình địa
Và trùng trùng hoa cỏ tự nhiên hương”
Ta cố ý để ra ngoài ngữ nghĩa
Tìm tâm giao tương ngộ ngã ba đường

Mang guốc mộc khua sỏi đời lốc cốc
Tai nào nghe tiếng vọng lạc trùng dương
Mang bầu rỗng ta mời người say - tỉnh
Một vài chung đong chẳng hết vô thường
… I …
Ta đã nói hơn một lần về bình địa
Chuyện xung quanh cái rào dậu sân trường
Thì mơ nhé, với cõi lòng rộng mở
Bạn cùng ta, cùng cả khắp mười phương …
… II …
Gọi là “mơ” bởi trùng trùng duyên cớ
Hão huyền thôi nếu bình địa là THƯỜNG
Nhìn như vậy (**) tự nhiên rờ bình địa
Đó, trùng trùng hoa cỏ (***) tự nhiên hương ...
………
Ồ… bá láp! chuyện chơi nghe thấy mệt
Cứ lại đây, vất hết, ném bên đường …
Giữa thác nước say rượu trời vô thỉ
Kệ cha đời ai nói chuyện vô chung!



thangCu
(ngày hai lăm tháng năm năm hai ngàn mười một)



Ghi chú: Ai có khuynh hướng tôn giáo thì đừng đọc bài này! Chỉ vài cảm nhận xa xôi, đi mây về gió ỉ ôi chuyện đời …
(I): sơ nghĩa
(II): tận nghĩa
: THƯỜNG của thường - đoạn
(**): CHÂN-NHƯ đó!
(***): SẮC (của sắc – không)


^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^^


Thôi, đã cùng nhau dạo một vòng
Chuyện bầu không rượu kể như xong
Ầu ơ … còn có vu vơ nhỉ
Thủng thỉnh buồn vui lại mở lòng …    

NGHE BƯỚC CHÂN EM

Ta lại viết những vần thơ xa vắng
Gởi lưng trời theo tục lụy trôi ngang
Mây nữa buổi còn treo trời nhạt nắng
Động phù dung rớt hột xuống võ vàng

Em xuống phố khi chiều chưa ngả bóng
Lối đường nào đứt đoạn bước em qua
Dăm cánh én lao xao khều khói sóng
Đâu ngoài kia biển cả động âm ba

Ta cuối xuống chặn buồn trôi cuối mắt
Lửng lơ lòng như mặc chuyện người ta
Em bước xuống mang nỗi buồn ngữa mặt
Để niềm đau khua động ánh sao xa

Hàng cây ngủ bên đường ngơ ngác thức
Điệu kỳ khôi động lệ giữa cung hài
Ai ngơ ngác giữa phần tư nhật thực
Ngây ngô lòng kiếm nắng cõi trần ai …


thangCu
(ngày mười chín tháng bảy năm hai ngàn mười một)
 

Không có nhận xét nào: