Theo mây gió em về từ cổ tích
Đẩy sao trăng thời cũ rích sang sông
Bày gối mộng cho bờ cây bãi cỏ
Lạnh sương sa tím ngắt ngã ba lòng
Sao cắc cớ nghe ma Hời thủ thỉ
Cũng còn xuân sao ớn lạnh như đông
Vuốt lá cỏ hứng sương khuya đọng giọt
Cho tình tang bớt đắng ở trong lòng
Ôm hoa trắng em đà đi mất đất
Bỏ lang thang nắng hạ với mưa đông
Ta trằn trọc bao đêm vào cổ tích
Bao chiều thu vớt nắng cuối bên sông
Đêm cuối xuân ta tưởng mình đang chết
Vạn sao trời mặc niệm giữa mênh mông
Cười một tiếng, thôi còn còn hết hết
Chuyện trần gian, thôi có có không không …
Em mây gió về đi từ cổ độ
Ta đón đưa hư thực giữa hoang đồng
Nghe tiếng dế, ta ngồi không vọng động
Cánh cò đêm chợt thoáng giữa tầng không …
thangCu
(ngày bảy tháng tư năm hai ngàn mười một)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét