Tìm kiếm Blog này

Chủ Nhật, 25 tháng 9, 2011

Gửi Người em gái tôi thương - Gửi cánh hoa Hoàng Điệp xưa!

Tập thể 12C3 NK 1983-1986 cùng thầy Phạm Hữu Nam
 “GỬI NGƯỜI EM GÁI TÔI THƯƠNG”

25 năm rồi không gặp

Nắng sân trường vẫn vàng óng như xưa
Và em tôi vẫn còn nguyên e ấp
Nét xuân nào trong nắng đong đưa

25 năm rồi không gặp

Nụ cười xưa vẫn Thánh thiện ban sơ
Lòng bối rối mân mê từng chiếc lá
Ủ thời gian trỗi dậy không ngờ

25 năm rồi không gặp

Ánh mắt trong tựa dòng suối thần tiên
Bụi trần gian chưa một lần chạm khẽ
Vẫn trong ngần trong tận đến vô biên

25 năm rồi

Em tôi
Không gặp lại
Ngỡ đã quên, đã chết tự bao giờ
Và em đến, thời gian như sống lại
Cho tôi một ngày
Một ngày sống trong mơ. 


CHO TÔI …!

Cho tôi sống dù chỉ một ngày,
Một ngày xưa xa lơ, xa lắc …
Sáng tinh mơ mang cặp sách đến trường
Ngắm hoa cười, bướm lượn, gió đưa hương
Nhìn cuộc sống qua lăng cầu tinh khiết

Cho tôi sống dù chỉ một ngày,
Một ngày thôi thả hồn trên trang vở
Trắng tinh khôi như tà áo em mang
Chưa vướng bụi trần một kiếp đa đoan
Một ngày thôi, một ngày trong tiềm thức

Cho tôi sống dù chỉ một giờ trong ký ức
Ngắm bạn bè của cái thuở đôi mươi
Mắt sáng ngời và những nụ cười tươi
Trong nắng sớm sân trường – những Thiên thần áo trắng

Tuổi chỉ biết buồn vu vơ chiều vắng
Mãi rong chơi theo ngày tháng mông lung
Nhìn tương lai qua lăng kính màu hồng
Chưa sầu cảm chuyện nhân gian thế tục

Cho tôi sống dù chỉ trong một phút
Được nhìn em lối nhỏ vẫn đi về
Tóc buông dài mặc cho gió si mê
Vờn lơi lả bên vành nghiêng nón lá

Cho tôi ngắm nắng ửng hồng đôi má
Làn môi ngoan e ấp nụ tấm xuân
Ánh trăng say ngả ngớn trên vai trần
Trong chốc lát cả ngàn sao vụt tắt

Cho tôi sống dù chỉ trong khoảnh khắc
Tuổi dại khờ đẫm ướt những hương hoa
Tuổi ngọc ngà của một kiếp phôi pha.  



Nguyễn Đức Duy (DuyCyclo)





GỞI CÁNH HOÀNG ĐIỆP XƯA …

Bửa nay bụng héo hết tình
Đọc thơ lại thấy rung rinh cõi lòng
Thủa nào ai vớt lòng tong
Mà nay phố thị tiêu vong mất rồi

Bạn tui dạ mới bồi hồi
Hăm lăm năm lở nay bồi đặng sao
Thôi thì tạ chút trăng sao
Mắt môi còn thánh thiện đào nguyên xưa

Mong trời đửng đổ cơn mưa
Khiến xui ướt áo chẳng vừa lòng nhau
Tạ từ nữa buổi thương đau
Gởi người nhung nhớ nhớ nhau giữa trời

Hồng hoang lỡ yến anh rồi
Kiếp sau gặp lại lở bồi cho nhau
Nợ người mấy mảnh trầu cau
Ngàn sau gởi lại bên cầu Sông Ngân
( * )…

thangCu
(ngày hai tám tháng bảy năm hai ngàn mười một)


Ghi chú:

( * ) Cầu Sông Ngân: Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng Thượng đế, vì say mê một tiên nữ phụ trách việc dệt vải tên là Chức Nữ nên bỏ bễ việc chăn trâu, để trâu đi nghênh ngang vào điện Ngọc Hư. Chức Nữ cũng vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên trễ nải việc dệt vải. Ngọc Hoàng giận giữ, bắt cả hai phải ở cách xa nhau, người đầu sông Ngân, kẻ cuối sông.
Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình nên ra ơn cho hai người mỗi năm được gặp nhau một lần vào đêm mùng 7 tháng Bảy âm lịch. Khi tiễn biệt nhau, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt. Nước mắt của họ rơi xuống trần hóa thành cơn mưa và được người dưới trần gian đặt tên là mưa ngâu.
Thời bấy giờ sông Ngân trên thiên đình không có một cây cầu nào cả nên Ngọc Hoàng mới ra lệnh cho làm cầu để Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Các phường thợ mộc ở trần thế được vời lên trời để xây cầu. Vì mạnh ai nấy làm, không ai nghe ai, họ cãi nhau chí chóe nên đến kỳ hạn mà cầu vẫn không xong. Ngọc Hoàng bực tức, bắt tội các phường thợ mộc hóa kiếp làm quạ lấy đầu sắp lại làm cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Vì thế cứ tới tháng bảy là loài quạ phải họp nhau lại để chuẩn bị lên trời bắc Ô kiều. Khi gặp nhau, nhớ lại chuyện xưa nên chúng lại lao vào cắn mổ nhau đến xác xơ lông cánh. Ngưu Lang và Chức Nữ lên cầu, nhìn xuống thấy một đám đen lúc nhúc ở dưới chân thì lấy làm gớm ghiếc, mới ra lệnh cho đàn chim ô thước mỗi khi lên trời làm cầu thì phải nhổ sạch lông đầu. Từ đó, cứ tới tháng bảy thì loài quạ lông thì xơ xác, đầu thì rụng hết lông.
Có dị bản khác cho rằng tên gọi của Ô kiều là cầu Ô Thước do chim Ô (quạ) và chim Thước (chim Khách) kết cánh tạo ra.




Không có nhận xét nào: