Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

NÓ VÀ TÔI

NÓ VÀ TÔI
Lữ Thanh Khánh

tặng Thangcu!

Nó và tui hai thằng từ nhỏ
Trời khiến sui gặp gỡ thành quen
Nó Trung,tui Bắc hai miền
Nghịch đời khác cảnh gắn liền nắm tay.
Thuở nhà tui vui ngày đoàn tụ,
Nhà nó buồn phụ tử phân ly
Đó đây lắm kẻ xầm xì
Sự này thế nọ đàm suy đủ điều,
Nó ,tui đâu có nhiều để nghĩ
Mà cần chi chọn kỹ lời nghe.
Hai nhà cách mấy rặng tre
Đường quanh lối quẹo bóng che gót mòn...

Trường làng hết, đến trường thôn,
Chung thầy chung bạn sắp tròn mươi năm.
Nhớ khi tui nó ăn nằm
Đầu kê chung gối thì thầm những mong...
Thuyền đang dào dạt trên sông,
Bỗng dưng...thì bỗng một dòng xẻ đôi,
Nó đi, đâu bến bờ trôi?
Nhớ sao cái chỗ nó ngồi bên tui!

Lại ông Trời khéo sui khéo khiến
Gặp Sài gòn chẳng hẹn mà duyên,
Tui may cái nghiệp sách đèn
Phỏng nghe nó rủi lỡ bên nó chờ(?)
Nhớ ngày bữa đói bữa no
Bánh mì nó chạy, tui lo học đường.
Nhớ sao bắp cải An Sương
Đêm khuya chén rượu quê hương tâm tình!

Rồi ...một ngày ...thình lình đã đến
Phải giằng lòng rời bến nó đi,...
Nhớ sao lò nướng bánh mì
Một thời dang dở ,...cố tri mãi còn!

... ...
Còn trời còn nước còn non
Thì tui với nó vẫn còn...tình thân.

Ngày 10 tháng 6 năm 2011 

Không có nhận xét nào: