Thì cứ là người dưng
Cho tình chờ trước ngõ
Cho hoa rơi ngoài lộ
Cau trầu đừng mang bưng
Xin cứ là người dưng
Cho mồng tơi ngả ngọn
Cho sáng mai đợi đón
Sương sớm còn rưng rưng
Xin cứ là người dưng
Cho đường xa còn gần
Cho xa còn mộng gặp
Cho ầu ơ ngập ngừng
Chớ gừng cay muối mặn
Buồn ai chẳng đặng đừng …
Lỡ tràn ly đổ nước …
Thôi, cứ là người dưng!
thangCu
(ngày tám tháng tư năm hai ngàn mười một)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét