Chắc có lẻ quê mình không còn nắng
Nên em tôi đâu còn nón bài thơ
Để Trà Khúc dòng sông trầm sâu lắng
Trong tiếng chuông Thiên Ấn vọng đôi bờ
Chắc có lẻ quê mình mưa nhiều lắm
Nên em tôi mắt biếc bỗng xa xăm
Để Thiên Bút cám cảnh đời tung nét
Với tàn phai ngày hội ấy trăng rằm
Chắc có lẻ quê mình hoa nở muộn
Nên em tôi đâu ngắm ánh trăng suông
Để Sông Vệ thuyền tình thôi neo bến
Sương Đồi Vom hư huyễn nỗi em buồn
Tôi cứ nhớ bởi lòng không quên được
Một điệu hò Ba Lý của em tôi
Gom tinh huyết tấm thân tàn xuôi ngược
Dệt VẦN THƠ LỮ KHÁCH rụng bên trời
Bùi Văn Nhi
NHƯ XƯA QUÊ VẪN ĐẦY GIÓ NẮNG
Cũng như xưa quê vẫn đầy gió nắng
Lỡ thị thành em quên nón bài thơ
Sông Trà Khúc bây giờ trơ cát trắng
Tiếng chuông rơi Thiên Ấn lạc đôi bờ
Cũng như xưa, tới mùa mưa nhiều lắm
Ảnh vào Nam nên mắt đợi xa xăm
Em chộn rộn với tàu xe phố hội
Còn ai lên Thiên Bút ngắm trăng rằm
Ừ, năm nay Mai quê mình nở muộn
Em vẫn từ lâu lắm đón trăng suông
Anh xa lắc đâu về thăm sông Vệ
Để đồi Vom mặc kệ nỗi em buồn
Anh xa quá thì sao mà quên được
Ba hò … lơ … Ba Lý … tội em thôi
Gởi ai đó nơi nẻo nào xuôi ngược
Chút gừng quê cay xé một phương trời
thangCu
(ngày mười một tháng tư năm hai ngàn mười một)
XỨ MỘ NĂM NAY LÚA LÉP
Năm nay quê mình trái lạnh
Buồn ôi … cây lúa nghẹn đòng!
Một lúc mưa dai chẳng tạnh
Buồn ôi … lúa lép nhẹ bông!
Xứ Mộ buồn ôi … xứ Mộ
Người về có thấy buồn không
Quê nghèo mong bông lúa trổ
Mà nay gặt đắng trong lòng
Ta nghe dọc cánh đồng Dông
Nông dân dở cười dở khóc
Nghe đâu trên đồng Cây Muồng
Lúa cắt bỏ luôn ngoài ruộng
Vẫn có những miền quê nhỏ
Đói no theo gió mưa nguồn
Vẫn có những đàn em nhỏ
Đến trường bữa đói bữa no
Tôi ngại ngày mai phố thị
Có thêm em bán hàng rong
Buồn nghe lời rao giọng Quảng
Rạc rời rơi giữa phố đông!
thangCu
(ngày hai mốt tháng tư năm hai ngàn mười một)
Trả lời thangCu!
Tôi là dân xứ Mộ
Buồn khi lúa trổ đòng
Sương giăng và mưa lạnh
Nắng hờ vét lúa khô
Ruộng tui vài ba thửa
Đòng nghẹn bông hết rồi
Chút tình anh gởi đó
Tui nghẹn lời "lại vô"
Quê mình ơi xứ Mộ
Đâu riêng của tui anh
Thả lòng anh lữ thứ
Tui đợi chút nắng hanh
Mai gặt xong tui hóng
Mau khô còn hy vọng
Thêm chén cháo chén canh
Cho sắp nhỏ học hành
Gắng đừng nghen dân Nẫu
Để mấy mái đầu xanh
Tiếng ru sao nghèn nghẹn
Chẹn tơ lòng "Cu anh".
Huuphupq
thangCu trả lời
Nỗi lòng anh tui thấu
Buồn thúi ruột tui đây
Nghe quê mình lúa lép
Tui hết hồn gió mây
Biết anh còn ở ngoải
Mồ hôi rơi luống cày
Gió phương trời xứ Mộ
Hanh hao tận chốn này
Mong trời cho chén cháo
Gió đửng cạn chén canh
Ơi quê mình xứ Mộ
Suốt bao năm trời hành!
GỞI BẠN TUI
Hỡi ôi nắng sớm mưa chiều
Xưa cùng cháo hẩm canh hiu thế nào
Bạn tui giờ vẫn lao đao
Vẫn vườn tre cũ vạch rào chui qua
Tui giờ gió cách mây xa
Nghe mưa nắng quái quê nhà vẫn đau
Áo xưa dù có nát nhàu
Tấm tình ngày cũ chẳng phai màu gió sương
Ngả nghiêng vạn nẻo đường trường
Lao đao cháo chợ cơm đường lắm khi
Mai này mỏi cánh chim di
Ai về xứ Mộ tui thì quá giang
..............
Tình tang … lỡ nhịp cung đàn
...….
thangCu
(ngày hai mươi lăm tháng tư năm hai ngàn mười một)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét