Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 27 tháng 9, 2011

ĐỜI ĐÃ CHO TA CUỘC ĐỜI




Tượng đá hình NS Trịnh Công Sơn





Về Trịnh Công Sơn, dù ai viết gì thì viết, dù ai nói gì thì nói, đã quá nhiều phấn trét son tô luận này định nọ, làm tui thấy ngán với quá nhiều phù phiếm vây quanh đầy ngộ nhận gán lên người lên mồ một kẻ rong ca đơn độc đầy tuyệt vọng giữa cõi tạm phù hoa. Tui thấy bài này lộ cái rất thật của bác Sơn. Còn cảm nhận của tui hả? Ừ …




ĐỜI ĐÃ CHO TA CUỘC ĐỜI

Đời đã cho ta một ngày
Nhìn thấy trăm năm cuộc đời
Từ đó ta hờ hững rong chơi
…………
Đời đã cho tôi buổi sáng
Nhìn chim nhảy nhót trên cây
Ta tạ ơn tinh khôi nắng mai

Đời đã cho tôi nữa ngày
Nhọc nhằn sang qua đôi tay
Gánh gian trần ngại ngần chưa buông

Trời đã cho tôi chiều xuống
Nhìn mây trôi dạt về nguồn
Nợ sông hồ giục bước tha hương

Đời đã cho tôi đêm trường
Vẳng về tiếng vọng ngàn phương
Nghiêng người nghe xót lòng thế hệ

Đời đã cho tôi giọt lệ
Chưa rơi cùng cạn hẹn thề
Để trôi lăn cạn cùng dâu bể

Đời đã cho tôi nụ cười
Vỡ òa giữa cuộc rong chơi
Nghe rạn vỡ lăn từng con sóng

Đời đã cho tôi hình bóng
Nhạt nhòa theo bước nhân gian
Đà nữa buổi trọ cùng năm tháng

Đời đã cho tôi năm tháng
Mang mang chớp bể mưa nguồn
Nhẹ tơ lòng bước hẫng qua truông

Đời đã cho tôi hình hài
Băng qua sớm tối hôm mai
Đã tới hồi hết ngại tàn phai

Đời đã cho tôi một thoáng
Nhìn thấu trăm năm cuộc đời
Từ đó ta hờ hững rong chơi …


thangCu
(ngày mười tháng bảy năm hai ngàn mười một)

Không có nhận xét nào: