NGHĨ GÌ …
Nghĩ gì mà cánh thơ rơi
Thương ai giá lạnh lưng trời phân ly
Áo xưa giờ đã ra gì
Mấy cơn gió đập mưa đì còn không
Nghĩ gì lạc giữa mênh mông
Đâu câu mái đẩy chạnh lòng nước non
Còn không mấy tấc lòng son
Hỏi hương phấn cũ hao mòn tới đâu
Nghĩ gì nữa buổi tìm nhau
Để nghe giọt đắng rơi cầu thê lương
Nghe lòng lạc giữa tha hương
Nợ sông núi cũ một phương hẹn thề
Nghĩ gì lảo đảo cơn mê
Rơi tơ tóc cũ đầu khê cuối ngàn
Lưng lưng ly rượu chợt tràn
Hai tay hứng bóng hôn hoàng đang rơi
Ca dao rớt giữa lưng trời
Ối a mộng mị … ạ ời vô duyên …
thangCu
(ngày hai bảy tháng sáu năm hai ngàn mười một)
Kêu gọi ủng hộ tài chính cho Diễn đàn MoDuc2.net
Ngày xưa nữa củ lang sùng
Lưng chén cơm nguội còn cùng chia nhau
Bây giờ kẻ trước người sau
Con đàn cháu đống lẽ nào làm ngơ
Em út nó cực hồi giờ
Cha chú lui tới rồi lơ sao đành!
Nhà dột thì chống nhanh nhanh
Lão Phu đâu, gõ mấy canh mõ làng ....
.....
...... tùng ... tùng .... tùng ....
........................
Bớ bà con cuối xóm đầu làng
Ai thương moduc2.net xin vội vàng giang tay!!! :-)
Mới bên kia gặp tình cũ ( * )
Chạy qua đây đụng tình xưa
Ôi trường xưa bạn cũ
Biết nói sao cho vừa
Mong trời nhẹ nắng
Mong trời nhẹ mưa
Bạn tôi nhẹ nẻo
Đi - về ngày xưa
Ngày xưa cũng đã …
Bây giờ cũng rồi …
Nhẹ lòng mấy nỗi ly bôi
Hồng hoang một cõi giữa trời gió mây
Gởi người nữa cánh thơ say …
Nữa giang sơn cũng không đầy mắt em!
Ừ thôi …
Sông chảy êm đềm
Thả thiên thu mộng về miền hoang vu …
thangCu
Ghi chú: ( * ) bên kia
Lá buồn ...
Photo by thangCu |
Ừ nh ỉ …
“ ….
Còn lại chiếc lá úa vàng
Cho mùa thu cũ
Còn lại chút nắng cuối mùa
Đong đầy nhớ nhung
Còn lại cho cuộc chia ly
Giấc mơ ngày cũ
Còn lại trên môi nụ cười
Héo úa phai tàn …”
CHÚT TÌNH BUỒN …!
Gởi em đôi phiến mây vàng
Để em gạt hết lệ tràn bờ mi
Cho em biết chút tình si
Ngại ngùng buổi chửa biết gì … trao em
Gởi em tia nắng bên thềm
Cho em sưởi ấm những đêm thu buồn
Đường xưa vàng rụng thu buông
Chung trường buổi ấy giờ buồn đôi phương
Hỡi người con gái tôi thương
Có còn vương vấn nẻo đường xưa không
Hay là sáo đã sang sông
Mặc tôi chờ đợi buồn trông em về
Ngày xưa buổi tạ từ quê
Còn in tập vở câu thề cùng nhau
“Dù cho trời đất đổi màu …
Anh ơi … mình sẽ cùng nhau mặn nồng …”
Giờ đây vỡ một bên lòng
Cớ sao chín nhớ mười mong người về …
Gởi em buồn chút tình quê
Đường xưa phượng cũ ... hẹn thề nhớ không …
..................................
Ừ, VỀ VỚI TRĂNG
Phiêu du thì cứ mà chơi
Cần chi cuối bể đầu trời ai hay
Mặc tình ấm lạnh đắng cay
Mặc tình tỉnh tỉnh say say bên đường
Vui cùng mây nước gió sương
Rượu trời ta uống ngàn phương không lời
Nhẹ lòng với gió ngàn khơi
Tự nhiên hoa cỏ tuyệt vời sao trăng
thangCu
SAO RƠI
Trăng hờn đi ngủ theo mây
Về đâu trên cánh mộng dày phù du
Suối nguồn thác lũ âm u
Lá rừng ráo mắt tuyệt mù vói tay
Ve sầu góc phố ai hay
Hoài thương cánh phượng tim trầy trụa đau
Dốc đèo bước thấp bước cao
Ngõ hồn ngơ ngác mảnh nào trăng non
Trái tim mất mất còn còn
Rộn ràng vũ trụ đâu hòn cuồng quay
Bờ khuya tỉnh tỉnh say say
Ngôn rơi ngữ rụng sao đầy mắt mi …
thangCu
BỜ TRĂNG BẾN KHÓI
Mộng cuối chân mây
Vượt trùng dương, động sóng ngầm
Tờ thi run rẩy
Rơi huyết lệ, lạc tri âm
Tàn rữa rêu phong
Biết đâu con nước sai dòng
Tận cùng tuyệt vọng
Ma Hời leo lắt bên sông
Vinh quang ám khói
Tưởng chừng vĩnh cửu chiêm bao
Nói như không nói
Sương sa động cánh hoa nào
Hỡi người trong cõi
Có hay lạc lối phù sinh?
Mịt mờ sương khói
Giờ đây mới biết giật mình?
thangCu
TÌNH THƠ SỎI ĐÁ
Từng thả hồn thơ lên sỏi đá
Để nghe huyết lệ rớt âm thầm
Vô tình trăng gió cười bên lá
Nát rữa bờ thi, lặng sóng ngầm
Mặn muối cay gừng, rơi ngõ tối
Tàn rơi úa nắng, đắng bờ môi
Có gì đâu để mà dâng hiến
Nắng cuối hoàng hôn lạnh mất rồi
Tạ người sỏi đá gởi cô liêu
Cố quận mưa rơi phấn rã nhiều
Hai tay đã héo theo tàn úa
Chết mấy mùa trăng, nát dấu rêu
Ngàn vạn năm xưa từng cưỡi núi
Mà nay vớt nắng vẫn ngậm ngùi
Ngàn vạn năm sau còn có núi
Chắc còn lượm nhặt những buồn vui
thangCu
HẠ KHÚC
Trùng trùng được mất đuổi nhau
Hạ sao khóc nắng dâng sầu trùng dương
Tàn hoa rụng đỏ sân trường
Giữa hư không vớt nhớ thương gởi người
Ve hoài vọng giấc mơ rơi
Phiêu du cát bụi đã đời hay chưa
Suối đàn trắng cuộc mây mưa
Tay gầy vốc nước vỗ vừa tan trăng
Lưng tà áo trắng còn chăng
Đi - về đâu đó cuối đằng bể dâu
Lá khô cánh bướm buồn rầu
Vũ âm dạ khúc vương sầu Hạ ơi …
thangCu
Bấy rày đâu mất ông ơi
Để tui quơ gậy góc trời lao đao
Né cơn sóng động ba đào
Cúi đầu qui phục thiên trào ông ơi!
Chiều nay chim hót giữa trời
Hỏi người Long Phụng giờ bơi ngả nào
Có còn lượm nhặt chiêm bao
Còn nghe sóng vỗ bên rào nữa không
Có nghe rả rích bên dòng
Tiếng chim khóc nước khô dòng lưu ly
Có nghe gió thoảng bờ mi
Tâm thơ dưới áo nhu mì lung lay …
Úi dza, tui tắm thiệt mà
Tự hồi tuổi mới quá đà tròn trăng
Tơ hồng buổi ấy chưa giăng
Con tim chửa có băn khoăn ngại ngần
Giờ đây gió Sở mây Tần
Mong sương khói ngủ yên ngàn lau xa
Tui nào có tặng ai đâu
Gởi lưng chừng gió quá cầu nhân gian
Phù dung sớm nở tối tàn
Đủ cho cõi mộng hoa vàng phấn vương
Đủ vừa một giấc ly hương
Đủ vừa tao ngộ giữa đường sao sa
Ngắn dài cũng một đời hoa
Trăm năm chắc đã hơn hoa một ngày?
Xin người một giấc tỉnh say
Nữa đời tao ngộ chau mày ngắm hoa!
LY
Vất bỏ nhị nguyên
Đâu màng chi cò cò vạc vạc
Nghĩa lý gì đâu nguyệt nguyệt trăng trăng thực thực hư hư
Nhìn đôi cánh vỗ như như
Vô chung vô thỉ huyễn hư lở bồi
Mồ côi cũng chẳng mồ côi
Đất trời vẫn cõi nhạt rồi tử sinh
Ta về thăm lại bóng mình
Nhặt tàn phai cũ rải nhành tiêu sương
thangCu
(ngày mười tháng bảy năm hai ngàn mười một)
Có điều nên để cõi mơ
Nhưng không tơ tưởng mong chờ người ơi
Giữ yên cho đẹp lối đời
Cho thiên thu mộng lưng trời gió mây
Cho buồn ngưng giữa cơn say
Cho vui lặng giữa lưng ngày nắng qua
Cho hờn chẳng xót xa hoa
Cho riêng chung chẳng phôi pha đắng lòng
Cho nhân tình chẳng tiêu vong
Cố nhân đỡ nỗi chạnh lòng ly tan
Mai ta về động hoa vàng
Hứng hương phấn cũ dâng nàng tịch liêu …
..................
Thiệt tình bướm chẳng có đây
Bướm Vàng đã khuất bờ mây suối ngàn
Ngày xưa đã lỡ cung đàn
Tự nhiên Hoàng Điệp võ vàng bay chao
Chạnh lòng một buổi mây cao
Mục đồng nhẹ dạ tin vào Quỉ Vương
Mà nên đổ dạ tơ vương
Mà nên lỡ dỡ bi thương mấy vần
Mà nên cớ sự tần ngần
Mà rồi Quỉ Kiếm giận thằng Cu luôn
Tội tình ai có lỡ buồn
Thì thôi nhận chén rượu suông giữa trời
Có khi nào giữa mù khơi
Bướm Vàng chao cánh giải lời thơ xưa?
MỘNG GỞI MẮT NAI
Quá nữa đời trôi, ngắm nắng mai
Mặc bầu không sắc, mặc tàn phai
Nặng tình trời đất còn nhăn mặt
Nợ nghĩa non sông vẫn thở dài
Hồn bướm mơ tiên nhàn nhạt mộng
Cánh thơ động tục đảo điên đời
Mạc sầu thiên cổ trường lưu thủy
Mộng cũ bây giờ gởi mắt nai
LỮ KHÁCH BÊN NGÀN
Sao rừng chui lọt phên thưa
Suối đàn ngơ ngẩn xa xưa hiện về
Dặm trường trao mộng tình quê
Gió đưa lữ khách lòng bề bộn đau
Lưng đời đếm tóc bạc màu
Mượn thơ tỏ dạ biết đâu cho vừa
Ngàn năm sử lịch còn chưa …
Hỡi ơi động gió tràn mưa cuối ngàn
ĐẦU HÈ NHỚ ĐỨC HIỆP
Đầu hè sao lại buồn thu
Đã lâu Đức Hiệp thangCu chửa về
Tạ từ Bến Thóc cơn mê
Đồi Vom mộ vắng mây về thăm nhau
Khuông chuông Chú Tượng còn đâu
Sông Thoa khóc nỗi cơ cầu ai hay
Người xưa còn vẫn qua đây
Cho xin chút mộng bờ mây cuối chiều
RỤNG CÁNH THƠ RƠI
Lá vẫn còn đây với tháng năm
Lạc đâu bóng nguyệt giữa trăng rằm
Màng chi cánh mỏi, mời mây tản
Đâu sá lau tàn, gọi gió thăm
Rời rã thi nhân, hồ thỉ mộng
Đã đời lữ khách, hải triều âm
Chiều trông cố quận mờ phương sóng
Một cánh thơ rơi rớt lặng thầm
ĐƯỜNG TRĂNG LỐI CỎ
Gió gọi đìu hiu ngõ lách lau
Lộng trời mây trắng nhạt niềm đau
Quên rớt ngày xưa, mưa đổ chậm
Nhớ rơi tháng cũ, nắng phai mau
Đường trăng héo úa tàn kim cổ
Lối mộng phôi phai tận sắc màu
Ai chờ gió lốc tan sương khói
Lối cỏ đường trăng hết đớn đau
ĐẬP VỠ CHIÊM BAO
Gởi mộng mà chi với nắng chiều
Cõi lòng ai biết được bao nhiêu
Thơ rơi trật lối đành cô lẻ
Sách lật sai trang phải tịch liêu
KHÔNG động bờ mây rơi tiếng sáo
SẮC phai lối mộng rụng hồi tiêu
CHÂN NHƯ kế đó, đừng ôm VỌNG
Mở mắt nhìn mây đuổi nắng chiều
HỎI NGƯỜI
Ngoài hiên nắng đổ cành hoa
Hương thì chửa ngát, xuân qua mất rồi
Hạ vương áo trắng chưa thôi
Mưa thu chừng chực chờ rơi bóng tà
Hàn đông bóng tuyết trời xa
Hỏi người tri kỷ đâu là non sông
Riêng – chung dìu dặt cõi lòng
Ới a con tạo xoay vòng tới đâu
VỚT VỤNG CUNG ĐÀN
Cõi mộng tàn theo khói với sương
Phôi phai hương sắc, bóng Nghê thường
Người tan mộng nhỏ trong phong vũ
Kẻ nát mơ con giữa tuyết sương
Trăng bên suối ngọc còn chưa rớt
Khói giữa ngành sương vẫn vấn vương
Tiếu Ngạo Giang Hồ Giao Hảo Khúc
Vượt trùng dương sóng gọi tha hương
MỘNG ĐỔ ĐI
Có mộng nào không ở nữa vời
Nữa vời thiên hạ mới đua bơi
Ngày xanh đem gởi tào lao mộng
Tháng úa ngồi trông cắc cớ rơi
Lợi danh đã biết trò hư huyễn
Duyên nợ còn mang nỗi ạ ời
Mời ai cạn chén buồn sông núi
Để mặc tình ai đổ giữa đời
ĐẤT KHÁCH TÌNH QUÊ
Chiều đưa nhanh bóng ngày qua
Hiên mây nhuốm ánh nắng tà
Bảng lãng nhớ sương đọng lá
Đìu hiu thương khói vương nhà
Tịch mịch đêm trôi xứ lạ
Võ vàng trăng rụng mơ hoa
Lảo đảo tìm đâu một ngã
Gởi về hoa cỏ phương xa
GỬI NGƯỜI DƯỚI NÚI TÀ LƠN
Tui thì hảo ngọt, nhậu thua ông
Chè xôi tui tạ. Lạy ? - Nhường ông!
Nhi đồng tủi phận, mời vô quán
Lão phu cự nự, đuổi ra đồng
Gừng cay một thủa, đau lưng dạ
Muối mặn đôi phen, xót cả lòng
Tà Lơn ông thích thì kinh kệ
Bỏ mặc giang hồ với núi sông
Thằng tui không rượu chốn này
Thấy thầy bạn cũ xum vầy ngõ xưa
Đành lòng gởi chút mây thưa
Che hè bớt nắng cho vừa dạ nhau
Nhắn ai lấm tấm mái đầu
Tiêu sương mấy độ đà nhàu áo xưa?
Người về ... tạ mấy cho vừa
Hai mươi năm lẻ còn chưa cạn lòng ..
Nhìn hình thiệt mới biết là
Quên quên nhớ nhớ nhập nhòa ông ơi
Hăm mấy năm biệt phương trời
Bây giờ ngó lại đã đời chi đâu
Mấy thèng bạc tóc thêm râu
Mấy nàng quen - lạ … tui lắc đầu, chịu luôn!
Có cô tui chẳng nhận ra luôn
Có thầy già thiệt mà dzẫn y khuôn thủa nào
Bửa nay lội ngược chiêm bao
Hỏi người phương cũ ngả nào gặp đây
. .......................
Chiều mai đi họp dzui nghen
Trông qua ngó lại mon men ... nó tới rồi!
Gởi lời thăm mấy bạn tôi
Thăm sân trường cũ, chổ ngồi năm xưa ...
Cho xin chút nắng ban trưa
Hồn ve xác phượng cho vừa nhớ thương
Gởi người xa vắng con đường
Hồng hoang buổi trước miên trường lúc sau ...
Hạ rơi …
Em đi tìm mùa Hạ
Mùa Hạ ngày xưa
Mùa Hạ rưng rưng
Mùa Hạ rơi
Rụng mấy đợt ve sầu
Chiếc tàu cau khô khốc rớt trên sân
Ngọn gió Nồm
Mang lá tre khô vào hàng ba bỏ đó
Chim chìa vôi nhảy nhót sau hè
Chí chóe lời đồng dao bỏ ngỏ …
Trên ngọn ngành sương gió
Giọt phù du
Run rẩy
Rơi …
Rơi …
…
..
.
thangCu
(ngày mười chín tháng năm năm hai ngàn mười một)
TÂM SỰ CÙNG BƯỚM TRẮNG
Bởi bến sông xưa chưa một lần vẩn đục
Chưa một lần dậy sóng dạt bờ lau
Chưa căng hết cung tơ
Chưa gãy khúc tiêu huyền
Mà đổi điệu hồ tiêu du dương miền gió nắng
Bước thấp bước cao
Khi gần lúc vắng
Vẫn đâu đó trong cùng sâu tịch lặng
Hạt trân châu lượm tự buổi hồng hoang
Yên ngủ
Chửa tiêu tan
Ngủ say dưới lớp hoa vàng
Trong mơ vén khói sương ngàn thăm nhau
Thực tình chẳng phụ lòng nhau
Chẳng qua giữa cõi thương đau chẳng cùng …
Thì thôi ai nỡ điên khùng
Đổ đi nữa buổi tương phùng bướm ơi
Nỗi niềm chẳng phải kêu trời
Giữ cho nó đẹp cõi đời yêu ma!
Phôi pha thì cứ phôi pha
Trăm năm còn chẳng …
Huống chi là tình cay
Chút gì để giữa trời mây
Chút cay, chút ngọt, chút say … đời mà!
Biết là chết cũng thành ma
Thôi về Thạch Bích đón Tà Huy bay …
thangCu
Dưới sông thangCu càng mù
Bơi ra tới biển nó càng ngu bội phần
Càng thêm lắm nỗi phân vân
Bơi ra sợ chết lần quầng lộn dzô
Lên bờ giũ áo hong khô
Đợi người chia chút ngây ngô giữa đời
Ôi a nước chảy
Ối a mây trôi
Ai hay mây nước giờ trôi xứ nào
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét