Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

KÝ ỨC NHÀ TÔI

Quote Nguyên văn bởi thangCu Xem bài viết
Nhớ gì nhớ dzữ dzậy ông
Sao quên cây mận bên hông giếng nhà
Bây giờ còn đó không cà
Hay ông đà đốn tặng bà trong nam?

KÝ ỨC NHÀ TÔI
Kỷ niệm 14 năm xa nhà

Nhà tôi giữa xóm ven làng
Quanh quanh lối ngõ đường ngang mé đồng.
Sớm mai hứng ánh hừng đông
Mặt trời mọc ngắm hồng hồng núi xa.
Một năm hai vụ trước nhà
Lúa thì con gái thướt tha chiều về.
Gió Nồm lồng lộng bờ tre
Kẽo cà mát rượi trưa hè võng đưa.
Mênh mông đồng trắng mùa mưa
Ùn ùn con nước kéo ùa đi đâu.
Lối vào thẳng tắp hàng cau
Xanh um quấn quít dây trầu leo cao,
Bóng dừa đáy giếng lao xao
Trĩu cành mận đỏ đợi chào bạn chơi.

Những đêm trăng sáng đầy trời
Láng giềng rôm rả chuyện đời áo cơm,
Sau nhà bụi chuối, gốc rơm
Con trai, con gái lom khom trốn tìm.
Những ngày lụt lội mưa dầm
Rau lang mắm cái vui mâm khoai mì,
Rang lúa mộng ,giã cốm thi
Bánh xèo thơm nức li bì đêm thâu.
Những khi tan học về mau
Dăm ba đứa bạn kéo nhau đến nhà
Sân thềm xúm xít vào ra
Tranh cây hái mận, hát ca quên giờ.
Những chiều mây lượn bóng mơ
Quanh nhà như ngập nỗi chờ không tên,
Cô hàng xóm ở gần bên
Mà sao cứ ngỡ tận miền xa xôi....

Tuổi thơ tôi, tuổi thơ ơi
Nay về nhà cũ đâu rồi cảnh xưa!

TP HCM ngày 8-7-2011

Thì ra ông vẽ nhà xưa
Vườn xưa cảnh cũ tui chưa quên mà
Một vòng nữa xóm không xa
Từ đầu tới giữa thì là nhà ông

Thăm ông chẳng phải băng đồng
Chẳng leo dốc núi, ngại ngùng bến ngang
Men theo mép ruộng quanh làng
Qua cây duối cổ, qua tàn xoài cao

Thăm ông tui chẳng leo rào
Men bờ tre nhỏ lao xao lá cành
Quá bờ dẻ ốc xanh xanh
Cây dừa bên ngõ chòng chành gió đông

Chẳng còn cây mận sao ông
Tui nghe nhớ lặng đáy lòng ông ơi
Nhớ xưa sau buổi rong chơi
Mỗi thằng một nhánh đã đời hái ăn

Xưa thời chưa nữa tròn trăng
Quen nhau tự thủa còn thèng như nhau
Bây giờ cách lách xa lau
Nữa đời gặp cánh thơ nhàu tháng năm …  
thangCu

Ngọc Mai:
Nhà tôi vách lá liêu xiêu
Là nơi chất chứa bao điều nhớ mong !
Đến chơi phải lội một vòng
Giáp quanh Bầu Súng mới trông thấy nhà
Bên hiên với những luống cà
Ngoài sân có mấy đàn gà dạo chơi
Trước nhà như một bể bơi
Mênh mông nước ngập khi trơi mưa đông
Trông ra bát ngát cánh đồng
Mênh mông sóng lúa nắng hồng xuân thu

Chiều hè dưới rặng mù u
Trẻ con nô nức u tù, vui ca
Thấp thoáng xa bóng mẹ già
Phất phơ tấm áo xẻ tà vá vai
Mồ hôi ướt đẫm luống cày
Sáng chiều cái củ chia hai đỡ lòng
Tìm khắp đầu bể cuối sông
Không gì đong hết ơn công mẹ hiền !
Dù cho đi khắp mọi miền
Nhưng lòng luôn nhớ triền miên quê nhà !!! 


thangCu:


"Giờ ngồi nhớ lại, hình như tui chưa tới nhà bà bao giờ, mà bà hồi đó cũng chưa bao giờ ghé xuống nhà tui trên đường đi học về thì phải ... Lâu quá, cái miền ký ức nó cũng mong manh ghê ... Nhà bà có cách xa lắm cái ngôi nhà thờ đổ nát bên rìa Bàu Súng đó không nhỉ ? ...
Tui nhớ mang máng là có lần đi với Tô Ni hay Nguyễn Đăng Thiều, hoặc Bùi Ấn ngang nhà bà vào một buổi chiều nào đó ..."
Lữ Thanh Khánh: 
Chuyện kể rằng
Năm xưa
Bên bờ Bầu Súng
Có một ngôi nhà nắng đựng mưa đong,
Ở bên trong
Có một người Mẹ
Không ngại bão dông
Tảo tần
Quanh năm suốt tháng
Ngoài đồng
Trên núi
Lặn lội
Chờ mong
Trông cho những đứa con mình
Thành công
Khôn lớn....

Chuyện kể rằng
Năm xưa
Bên bờ Bầu súng
Có một ngôi nhà nắng đựng mưa đong
Ở bên trong
Có người con gái
Không ngại long đong
Miệt mài
Quanh năm suốt tháng
Đường vòng
Dốc sỏi
Lầy lội
Đến trường
Trông cho ngày kia Mẹ mình
Thành công
Ước nguyện....

Ngày nay đã đặng ngày xưa?
Mong trời rộng lượng nắng mưa thuận hòa!


Ngày 10-7-2011 

Lữ Thanh Khánh

NHỚ MÀ THƯƠNG
Nhân ngày của Mẹ 15 tháng 5 năm 2011

Ta nhớ quê ta miền đất bạc

Nhớ ngày xưa nắng hạn đồng khô
Vét nước mương xe giăng gàu tát
Được mùa- thương Mẹ vái Trời cho.

Ta nhớ quê ta làng xóm nhỏ

Nhớ ngày xưa mưa lũ đường trơn
Mò lối đi dép đeo quần bó
Trường vui- thương Mẹ khấn cho con.

Ta nhớ quê ta ngôi nhà bé

Nhớ ngày xưa gió bấc tràn qua
Chiếc chiếu tươm chân co tay ké
Giấc ngon-thương Mẹ ngồi xót xa.

Ta nhớ quê ta ta ở đó

Nhớ ngày xưa tết đến xuân sang
Bữa cơm tươi chén đầy miệng cố
Con no- thương Mẹ khổ đời mang.

Ngày nay nắng hạn đồng dư nước

Lầy lội đường đi láng bê tông
Chăn ấm bữa ngon đâu khó ước
Mẹ vui- thương Mẹ đã lưng còng !

LTK SG 17 tháng 5 năm 2011

 

Không có nhận xét nào: