NHỚ XÁC VE SẦU Trường Xứ MỘ
Có người cô lữ về bên núi
Lục cội tàn phai kiếm lá vui
Biết đâu biền biệt trời phương lạ
Có kẻ mòn trông khói bếp xa
Phượng Vĩ mùa ơi, lại đến rồi
Máu hồng còn đẫm chén ly bôi
Người đi đã dứt đôi tà áo
Mắt lệ còn cay rớt dưới đồi
Giũ hết trầm kha vẫn vấn vương
Ve xưa lột xác góc sân trường
Mong về kiếm lại mù sương cũ
Phủ hết trời thơ biển nhớ thương
thangCu
(ngày mười lăm tháng năm năm hai ngàn mười một)
Có người cô lữ về bên núi
Lục cội tàn phai kiếm lá vui
Biết đâu biền biệt trời phương lạ
Có kẻ mòn trông khói bếp xa
Phượng Vĩ mùa ơi, lại đến rồi
Máu hồng còn đẫm chén ly bôi
Người đi đã dứt đôi tà áo
Mắt lệ còn cay rớt dưới đồi
Giũ hết trầm kha vẫn vấn vương
Ve xưa lột xác góc sân trường
Mong về kiếm lại mù sương cũ
Phủ hết trời thơ biển nhớ thương
thangCu
(ngày mười lăm tháng năm năm hai ngàn mười một)
THƠ LẠC MÂY NGÀN
Đã dâng hết sạch cho người
Cạn dòng huyết lệ rã rời tâm thơ
Tháng năm chết tự bao giờ
Ngàn lau sương khói rẽ bờ chiêm bao
Đã tàn một giấc hư hao
Thương người đổ lệ thơ vào hồng hoang
Tội tình thơ lạc mây ngàn
Tiếng chim lẻ bạn gọi đàn tàn đêm …
Lạc giọng tàn đêm
Khua gõ đôi bờ mộng mị
Vọng âm quái dị
Ngân nga một ngả đôi đàng
Đã trải lòng ra
Cắn cỏ ngậm vành thế ấy …
Rộng lòng quãng ngãi
Đầu hè sao lạnh như ri …
….
Đã dâng hết sạch cho người
Cạn dòng huyết lệ rã rời tâm thơ
Tháng năm chết tự bao giờ
Ngàn lau sương khói rẽ bờ chiêm bao
Đã tàn một giấc hư hao
Thương người đổ lệ thơ vào hồng hoang
Tội tình thơ lạc mây ngàn
Tiếng chim lẻ bạn gọi đàn tàn đêm …
Lạc giọng tàn đêm
Khua gõ đôi bờ mộng mị
Vọng âm quái dị
Ngân nga một ngả đôi đàng
Đã trải lòng ra
Cắn cỏ ngậm vành thế ấy …
Rộng lòng quãng ngãi
Đầu hè sao lạnh như ri …
….
Anh đi tuốt luốt trời mây
Biết em nẻo cũ có ngày nhớ anh
Dù rằng đã lỡ yến anh
Giữ nhành Phượng cũ mong manh ngày nào
Biết em nẻo cũ có ngày nhớ anh
Dù rằng đã lỡ yến anh
Giữ nhành Phượng cũ mong manh ngày nào
............................. -Mắc gì em lại quay lưng
Sao không đi tuốt, lừng khừng đó chi
Phượng hồng nó đẹp quá đi
Nỡ nào bỏ giỏ, nhàu thi thơ rồi
-Tại ai lỡ hái trộm rồi
Nỡ nào bỏ Phượng đơn côi sân trường
Hè về ai chẳng vấn vương
Trách ai mê NET quên đường thăm em
08/06/2011
Sao không đi tuốt, lừng khừng đó chi
Phượng hồng nó đẹp quá đi
Nỡ nào bỏ giỏ, nhàu thi thơ rồi
-Tại ai lỡ hái trộm rồi
Nỡ nào bỏ Phượng đơn côi sân trường
Hè về ai chẳng vấn vương
Trách ai mê NET quên đường thăm em
08/06/2011
thangCu
Vịnh tấm hình
Phượng sao bỏ giỏ dzậy trời
Sao không lượm một vài cài tóc em
Tóc mai tóc mốt nó mềm
Người cài khe khẽ lỡ em nó buồn
Nó buồn nó bỏ đi luôn
Tội người dzới nẫu sầu tuôn diễn đàn
Tình tang giữ nhịp cung đàn
Nương ân ái khẽ, muộn màng chi đâu ...
-thangCu
Tái bút: Góp vui với các cháu tí nghe.
Ai ơi ... đửng làm chúng tủi mà tui đây nghe lạnh lòng!
Buồn vui gì cũng sơn khê
Mấy cơn tỉnh tỉnh mê mê đó mà
Gởi người sương khói sông Trà
Hồi chuông Thiên Ấn mới đà vẳng sang
*
*
*
Còn không sương khói Trà Giang
Tui đi vào cõi hồng hoang lượm về
Bây giờ biền biệt sơn khê
Gởi về cho bạn khà khề ngó chơi …
Gởi em chút mộng lưng trời
Chút lơ đãng khói sương mai
sáng (?)
chiều (?)
Hỏi người không tịch thì liêu
Thưa rằng hôm đó tui khiều bình minh
Mấy cơn tỉnh tỉnh mê mê đó mà
Gởi người sương khói sông Trà
Hồi chuông Thiên Ấn mới đà vẳng sang
*
*
*
Còn không sương khói Trà Giang
Tui đi vào cõi hồng hoang lượm về
Bây giờ biền biệt sơn khê
Gởi về cho bạn khà khề ngó chơi …
Gởi em chút mộng lưng trời
Chút lơ đãng khói sương mai
sáng (?)
chiều (?)
Hỏi người không tịch thì liêu
Thưa rằng hôm đó tui khiều bình minh
“Chiều chều ra đứng ngõ sau
Ngó về quê Mẹ ruột đau chín chiều”
Lời ru buồn tím trời chiều
Thắt lòng lữ khách cô liêu cuối ngàn
Gởi người gió lộng mây lan
Nỗi buồn cuối mắt mộng tràn cuối mơ
Gởi ta chín đợi mười chờ
Tà huy ngả bóng động hờ chân mây
Hẹn người một cuộc thơ say
Rượu trời ta hứng giữa ngày nắng hanh
Mặc sầu cổ lụy bên gành
Gối đầu núi Bạc gõ cành liễu dương
Nhìn con sóng dậy đại dương
Nghe triều âm vọng miên trường xưa xa
Chờ người vô tận cỏ hoa
Khinh cừu trả lại cho tà huy bay
...............................
Thăm Ngãi:
Ngãi ơi bạn có khỏe không
Hổm rày Dị Lão mấy vòng thuốc thang
Tui xa chẳng tiện ghé ngang
Ngóng trông tin bạn qua đàn tri âm
Thăm người thục nữ Ngọc Trâm
Hôn cu Tấn Hiếu lời thăm ân cần
Trông trời bớt nóng ngoài sân
Cho cu dắt bố bước lần ra chơi …
...........................
BÊN BỜ SƯƠNG KHÓI
Đã gọi là cõi mộng mơ
Trơ vơ người, ngập trời thơ ta mà
Nước non tuyệt đỉnh hà sa
Cõi mộng ta, chợ hàng hoa của người
Nỗi kẻ khóc, nỗi người cười
Biết đâu cùng cũng nguồn khơi đó mà
Chân Như có phải đâu là
Hư hư thực thực thi hoa hả người
Chiêm bao rờ rẫm người chơi
Rượu trời không uống biết mời chi đây
Một vùng sương khói gió mây
Biết ai cám cảnh trời đày ngồi chơi
Buồn vui vài nỗi khơi khơi
Khều mây rẽ sóng tạ người phương xa
Lượm từng ngữ rụng ngôn sa
Đỡ bờ sương khói nhạt nhòa Trà Giang
thangCu
(ngày mười lăm tháng sáu năm hai ngàn mười một)
Vị nghệ thuật?
vị nhân sinh?
thangCu chẳng dám động đình vậy đâu
Chỉ là chia xẻ cùng nhau
Chút hồng hoang tới ngày sau vậy mà
Mộng mơ … thế mới gọi là
Trăng hoa cõi mộng ai mà giống nhau
Người thì thích khói ngàn lau
Kẻ thì lại thích nhà lầu xe hơi
Thằng thì mây nước khơi khơi
Lão thì có rượu ạ ời mới dzui …
Gởi người sương khói bùi ngùi
Ấm lòng tui buổi lui cui góc trời
Tam Thương mai mốt ghé chơi
Chắc gì còn cảnh mây trời “trơ vơ”
Nhà lầu mọc kín đôi bờ
Chắc người nhớ cảnh “bơ phờ thơ hoa”
Đâu có gì chẳng tiện nói ra
Cảnh sao cảm vậy, chi mà rối răm!
...............................................
TRẢ CỎ VỀ NGUỒN
Dù cho chớp bể mưa nguồn
Muôn năm lớn tiếng cũng tuồng phù vân
Trăm năm mấy lớp phong thần
Tuyệt cùng trí tuệ phong vân phải nhường(?!)
Ới ôi trăm sắc ngàn hương
Trùng trùng hoa cỏ dạt phương trời buồn
Làm sao mang cỏ về nguồn
Lửng lơ cánh mỏng chuồn chuồn nó bay
Trăm tầng cổ mộ lắt lay
Tình tang giữa cõi sa bày hà giăng
Biết đâu là bến sông trăng
Biết đâu sương khói nhập nhằng phủ che
Thương chi con cuốc gọi hè
Tàn hơi chết rục bên lề bể dâu
Rượu trời chẳng nệ điên đao
Tưới trùng hoa cỏ thì thào sắc hương
thangCu
Lâu nay tui thiệt khoái ông
Chẳng thà nói thật cõi lòng đỡ đau
Nỡ nào nước mắt tưới nhau
Ướt nhem ướt nhẹp đứt đầu hổng hay
Khá khen ông có ý này
Hay hay, mình lập ăn mày cái bang
Thân ông cũng gần cỡ Bùi Tọa, nào có nhẹ nhàng
Mà tui đui, thôi cũng ráng chứ than van cái nỗi gì
Đi thì tui cõng ông đi
Mót thì chui bụi chứ đửng đì lưng huynh
Kết giao tui nói thiệt tình
Kẻ đui người lệch chúng mình ăn xin
Biết đâu rờ rẫm lòng tin
Ông say tui xỉn đi xin giữa đời
Mặc ai ai thích cứ cười
Tui ông ngớ ngẩn nữa người nữa ma
Lỡ mà hầm sập hố sa
Thằng tui chịu trận đỡ phiền hà tới ông
Mong ông đửng có lộn tròng
Sững sờ sương khói mơ mòng mắt mi
Đi đi … tui cõng ông đi
Mót thì nói sớm đửng đổ đầy lưng tui!
..............................
-“Đây ở đầu sông ai ở giữa sông
Sông Thoa đẹp lắm khối chàng mong”
- Ông lên chi đó ông Phu hử
Đâu có tình ông rớt giữa giòng
Đâu có tình ông rớt giữa giòng
Chỗ ông đứng đó thủa nào không ...
Thèng cha nào vác cây xe đạp
Quay lại đầu kia lặng cõi lòng
Lão Duy sao lão bấy nay không …
Tặng hình lão chẳng ứ ừ ông?
Phen này chắc lão đi buôn bướm
Bỏ mặc bờ Tây lẫn bến Đông … ........................
BÊN BỜ SƯƠNG KHÓI
Đã gọi là cõi mộng mơ
Trơ vơ người, ngập trời thơ ta mà
Nước non tuyệt đỉnh hà sa
Cõi mộng ta, chợ hàng hoa của người
Nỗi kẻ khóc, nỗi người cười
Biết đâu cùng cũng nguồn khơi đó mà
Chân Như có phải đâu là
Hư hư thực thực thi hoa hả người
Chiêm bao rờ rẫm người chơi
Rượu trời không uống biết mời chi đây
Một vùng sương khói gió mây
Biết ai cám cảnh trời đày ngồi chơi
Buồn vui vài nỗi khơi khơi
Khều mây rẽ sóng tạ người phương xa
Lượm từng ngữ rụng ngôn sa
Đỡ bờ sương khói nhạt nhòa Trà Giang
thangCu
(ngày mười lăm tháng sáu năm hai ngàn mười một)
THẾ HỆ BỊ BỎ ĐI
________________________(Kính tặng thầy thehebibodi)
Chia với thầy một thế hệ bị bỏ đi
Thầy ngơ ngác đầu, em ngờ nghệch cuối
Buổi hồng hoang xác xơ tàu lá chuối
Vỗ tay ca rạo rực khúc lên đàng
Ngày ấy thiên đường hỗn hỗn mang mang
Cỏ tranh rạp bên đường đi cổ động
Tuổi mười bảy lớp thầy con gió lộng
Độ lên mười em út vẫn chơi rông
Những ngày tháng đớn đau không dám khóc
Lớp cha anh lừng lẫy cuộc lên đàng
Rồi dâu bể có dài cơn mưa móc
Hỡi đàn anh buồn cuối mắt ngỡ ngàng
Nhớ ngày ấy đến trường cơm chửa đủ
Khát vọng nào thầy đẩy chiếc đò sang
Giờ nhớ lại những nỗi niềm thức ngủ
Còn không ngăn nổi lệ ứa hai hàng
Giờ dở dở ương ương thiên trường ca nam chí
Nay biệt biệt ly ly đành đoạn nỗi phân kỳ
Bầu huyết lệ sụt sùi trong đáy cốc
Nỗi giang san khép nhẹ dưới bờ mi
Con mình lớn lên, biết dạy chúng điều gì
Khi cha chú ngủ yên dọc bờ mộng mị
Nữa chén nồng cay đắng lòng dư vị
Em chia với thầy một thế hệ bị bỏ đi
thangCu
(ngày mười lăm tháng sáu năm hai ngàn mười một)
......................
Biết đâu là thẩn là thơ
Buồn phiền chi hỉ, sơ sơ hiểu rồi
Biết đời cũng cỏ rơm thôi
Chỉ thương rơm cỏ kề nhau lạt lòng
Cuối đầu gạn đục khơi trong
Chỉ mong hoa cỏ thơm đồng. Ai hay …
Cần gì khóc gió hờn mây
Phù du nhỏ giọt hai tay đó mà
Biết đâu trong cõi hà sa
Trăm tầng huyệt mộ vẫn mà lắt leo
Đêm nay trăng lại đòi treo
Gởi người phố núi dốc đèo trăng suông
Rượu trời còn để trên nguồn
Biết đâu bầu rỗng mà tuôn rượu về
Nữa đời lắm nỗi mông mênh
Kẻ yên ổn phận, người lênh đênh đời
Người còn kẻ khuất Trăng ơi
Kẻ khóc mộng mị, người cười chiêm bao
Đông Tây Nam Bắc … phương nào
Đâu nơi Trăng gá hư hao xế chiều …?
Sao nghe thoáng điệu cô liêu …
Trường xưa bạn cũ … ít nhiều chi chăng ??? .............................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét