Tìm kiếm Blog này

Thứ Bảy, 24 tháng 9, 2011

NHỚ

  

GẶP LẠI... TRƯỜNG XƯA.

Mang chút men say bước vào trường

Chiều tà đỉnh núi nắng còn vương,
Phượng xõa cành hoa như chờ đón
Bóng Bàng như vẫy tỏa yêu thương
Đôi dãy phòng xưa như mong đợi
Cánh cửa trông ai ngóng ra đường.
Bạn cũ gặp nhau vài mươi đứa,
Hạnh phúc sao đứng giữa sân trường!





Nhìn cổng trường nhớ sân trường
Nhớ gì, cứ nhớ, cứ vương thứ gì:

Nhớ hình dáng, nhớ bước đi
Nhớ lời thủ thỉ, nhớ khi mỉm cười,
Nhớ nghịch ngợm, nhớ vui chơi
Nhớ nghe tiếng kẻng,nhớ nơi chào cờ.

Nhớ ai dưới nắng thẩn thơ
Nhớ ai tựa cột mơ mơ màng màng,
Nhớ ai lững thững vai quàng,
Nhớ ai lúc đứng xếp hàng khuèo tay.

Nhớ sao ánh mắt vơi đầy,
Nhớ sao mái tóc bay bay dưới chiều
Nhớ sao tiếng gọi khẽ kêu.
Nhớ sao viên sỏi chọi liều đến ai.

Nhớ khi bóng ngói sải dài,
Ra về lưu luyến một vài bâng quơ,
Nhớ khi lòng cứ ngu ngơ,
Sân trường chẳng biết đợi chờ cái chi....

Nhớ ôi, ôi nhớ những gì
Nhớ sao nhớ hết thuở thì năm xưa.
Đời người lúc đón lúc đưa
Nhưng quên sao được nắng mưa sân trường.

TPHCM ngày 12 tháng 6 năm 2011 
Lữ Thanh Khánh 

Nguyên văn bởi huuphupq:
Trời ơi, không ngờ ông Khánh nhà tui ổng nhớ quá là nhớ, vậy thì tui cũng nhớ ông hỉ.

Nhớ!
Nhớ hàng Phượng Vĩ năm xưa
Nhớ cây bàng nhỏ mới vừa chồi non
Nhớ sân trơn nhớ vườn bạch đàn
Nhớ ao thả cả nhớ nàng tóc mây
Nhớ ngày lỡ đụng bàn tay
Nhớ má nàng đỏ nào tay vô tình
Nhớ từ sáng sớm bình minh
Nhớ người cùng lớp bộ hành một đôi
Nhớ bảng đen nhớ chổ ngồi
Nhớ bụi phấn, nhớ bạn tôi thuở nào
..............................................
Để tui viết tiếp nghen, giờ bà xã bả thấy tui viết nhớ cô nàng nào thì bả ghen chết. Hì! Hì! 

Nguyên văn bởi Lữ Thanh Khánh:
Hì hì...nếu ông Phu sợ Bả bắt quả tang thì tui tạm viết hộ ông một đoạn nhé !

Nhớ khi trốn học chui rào
Lưỡi long níu áo,gai cào ống chân.
Nhớ khi tan lớp xen quần
Giành nhau trái bóng ngã lăn tróc trầy.
Nhớ khi lén núp tường,cây.
Láo liêng hút thuốc gặp Thầy ghi tên.
Nhớ khi cô giáo gọi lên
Ấp a ấp úng- em quên học bài.
Nhớ khi gặp đứa đùa dai
Bừng bừng mặt đỏ tía tai thẹn thùng...
.......................

Đấy ông viết tiếp đi. 

Nguyên văn bởi Bướm Trắng:
Lâu ngày ké lão Lữ tí nghen:

...Nhớ sao nỗi nhớ mông lung
Nhớ sao cái thuở thẹn thùng đưa duyên
Nhớ em má lúm đồng tiền
Ưu tư kỷ niệm niềm riêng đợi chờ
Bên khung cửa sổ mộng mơ
Gió lùa man mát vần thơ học trò.
Áo em trắng mảnh như tơ
Ngân nga khúc nhạc hẹn hò tiễn đưa
Ngày xưa ơi hỡi ngày xưa
Chở đầy kỷ niệm cho vừa tháng năm
Bây giờ sao quá xa xăm
Chỉ còn tiếng gió thì thầm ngày xưa… 

Nguyên văn bởi thangCu: 
Nhớ gì nhớ dzữ dzậy ông
Sao quên cây mận bên hông giếng nhà
Bây giờ còn đó không cà
Hay ông đà đốn tặng bà trong nam?
 

Lữ Thanh Khánh Trả lời Bướm Trắng: 
Ngày xưa...lại nhớ ngày xưa,
Nhớ thằng còi cọt đi cưa kéo...cày.
Nhớ trên triền dốc heo may
Có thằng ...ngồi ngó sắc mây lượn lờ
Nhớ thằng thấy áo mảnh tơ
Lén la lén lút lò giò theo sau
Nhớ con Bướm trắng....
.........
(hi..hi...)  

Nguyên văn bởi huuphupq:
Mấy ông nhớ ngày xưa nhiều quá, bây giờ tui nhớ gần hơn chút nhé!

Nhớ ngày tôi mới biết thương
Gặp cô bạn củ giữa đường mừng rơn
Ngày xưa sao lỡ dỗi hờn
Bây giờ gặp lại buồn hơn nào buồn
Mắt cay lệ nhỏ sắp tuôn
Ôi cô bạn học bởi nguồn cơn chi
Trời đất!
Ngày xưa tôi có biết gì
Tui đâu như Khánh, Thắng mà trách chi tui tội tình.

(Tui nhớ mang máng mà lỡ trật thì cũng được nghen mấy ông. He, he... cái mà dzui. Xạo chết bỏ luôn)

Nguyên văn bởi Bướm trắng:
Cái mà…
Tui đâu thèm trách chi ông.
Ông mà đi mất ai trông diễn đàn.
Cái mà…công việc cơ quan.
Nó làm mỏi mệt chẳng màng thi thơ
Cái mà…
Cũng có trách móc bâng quơ.
Trách cái lão Lữ huơ huơ suốt ngày.
Lão Binh ngầy ngật tỉnh say.
“Bất nhân, bất nghĩa” vẽ bày bù lu
Cái mà…
Cái mà…trách cái thangcu
Bướm vàng bị hù, biền biệt ngàn xa.
Cái mà…tui cũng ú a.
Trách con cá lóc, trách bà vớt rong
Chỉ vì con cá lòng tong.
Một mắm ba muối rầu lòng thằng tui…
(Bớt đi bốn mắm và bốn muối rồi đó nghen...)  



1 nhận xét:

MoDuc2 - K83-86 nói...

Nguyên văn bởi LUTHANHKHANH12C6:
GỞI "THANGCU"

Muôn dặm xa xôi vẫn như gần
Cửa lòng vừa hé đã ngoài sân.
Sinh nhật tôi quên "thằng" gởi nhớ,
Riêng tư nhật nguyệt gởi tình thân,
Quan-Trương tam quốc thời xưa kể
Thục - Ngụy đôi đàng tạm cầm quân,...
Bốn lăm năm chuyện đời sao vãn?
Xa xôi muôn dặm nhớ bước chân.

Nguyên văn bởi thangCu:
ĐÁP LỜI ÔNG

Biết sao đong được nỗi xa - gần
Nỗi lòng trong ngõ lúc ngoài sân
Nữa đời lắm chuyện ba hồi nhớ
Mãn kiếp phù dung có thứ quên
Năm thuở mười thì trăng với gió
Ba chìm bảy nổi cựu cùng tân
Chuyện đời có có không không đó
Thôi để rồi mai giũ nợ nần

thangCu
(ngày mười ba tháng tư năm hai ngàn mười một)