Thấy trùng hoa cỏ tự hương
Còn đâu mờ mịt khói sương hả trời!
Tâm giao tương ngộ đâu rồi
Ngữ ngôn đâu có còn nơi chốn này
Gõ đời, guốc mộc ai hay
Uống cùng bầu rỗng mà say mới là …
Trách sao lệ đổ hà sa
Bầu đầy uống hết rồi la: vô thường?!
(I)
Bình địa sơ nghĩa sân trường
Mong người mở dạ mà thương lấy mình
Đửng vì ru chút u tình
Mà không thấy rộng mông mênh đại ngàn
(II)
Đừng nhìn ẢO tựa sương tan
Hão huyền vì sợ MA tàn bóng che
Gục mình giữa điệu ru MÊ
Càn khôn chẳng thấu sao nghe Nghê Thường
(III)
Thì thôi quay lại thường thường …
Chống cằm ngồi ngó sân trường nắng rơi
Kệ cha bờ dậu giữa trời
Ai sao mình dzậy khơi khơi nhậu nề …
………………………………………
Mấy lời nhắn cháu cùng quê
thangCu mến ông Nhi lắm dẫu lão mê nói càn.
Cháu đây có muốn mơ màng … múa may sương khói, đửng vội vàng chiêm bao.
Nhắn người phố núi mây cao
Mượn lưng tui gõ lẽ nào sau xuân say sỉn anh hào hổng hay!
Hiểu giùm tha thiết tui đây
Mốt mai xứ Mộ giữa luống cày uống trăng!
thangCu
THỦ THỈ
Biết lâu! Mây giấu mặt trời
Lắm khi chiều ĐỎ cả trời tHi cA
Biết bao chim lạc mây sa
Ngất ngư tiếng hát câu ca cực cùng
Bão mưa vùi chốn lao lung
Chiêm bao lổ nhĩ, lùng bùng tâm tư
Sao rơi biết nói sao chừ
Thí con chốt ghẻ cho người xa sau
Lòng dạ có nhau
Tìm bóng sá chi gương vỡ
Tự xưa tới sau
Vải thưa che được bao giờ
Ngàn cân coi nhẹ
Khóc chi tội nghiệp mây ngàn
Đường không quạnh quẽ
Nhẹ lòng với những hợp tan
thangCu
CỎ ÚA
Ồ người hỡi, ta chưa từng trông đợi!
Nếm phù du tự thuở chửa ngàn khơi!
Cuối góc biển theo Dã tràng xe cát,
Đầu chân mây treo chút mộng còn rơi!
Hỡi tình thơ khóc muộn với mưa rơi
Lau mắt ướt bằng mây ngàn gió thoảng
Ta cắn cỏ một chiều ngưng phiêu bạt
Ngậm vành khăn hứng vội một đôi hàng
Rồi mộng mị bay đi theo gió thoảng
Điệu Tiêu Sương lại gọi bến Hàn San
Hồi Bạch Diện dại khờ theo trống dội
Buổi Thư Sinh ngờ nghệch một cung đàn
Ta khăn gói tự hồi chưa tiễn biệt
Chén ly tao tràn trước ở trong lòng
Thấy trăng khóc một miền sương khói biếc
Tự nhiên buồn, cỏ úa có chờ mong?…
thangCu
LỜI THƠ NHẶT DƯỚI BÓNG CẦU
Trường Sơn đông, Trường Sơn tây
Lửa khói tàn phai tới đọa đày
Máu ai đã đổ Hiền Lương lệ
Hai mảnh chinh y rách tháng ngày
Sao không vá víu mảnh đời nhau
Dắt dìu qua hết những nông sâu
Lời ru nào mãi triều âm lạ
Huynh đệ tàn canh với đớn đau
Huynh níu bờ tre dạt bóng ngày
Đệ cào hoa cỏ rẽ chân mây
Làm sao mang cỏ hoa về nhỉ
Để đệ cùng huynh một chén say
Ta nhặt lời thơ dưới bóng cầu
Hững hờ con nước chảy qua mau
Bao nhiêu sương gió về - đi nữa
Để hết thơ buồn khóc bể dâu
thangCu
(ngày mười bốn tháng sáu năm hai ngàn mười một)
HỠI TRẦN GIAN QUÁN ĐÂU VÙNG NGHỈ CHÂN
Chiều len khói mỏng được gì
Giữa cơn tróc cật trầy bì phù sinh
Trăng khuya đành lạc bóng mình
Đêm tàn cửa khép bình minh trở về
Tuyệt tình vàng đá sơn khê
Ngàn trùng dâu bể não nề tha nhân
Tàn rơi cánh phượng bao lần
Sầu ve khóc nắng một lần thủy chung
Hỏi trăng khóc nguyệt không cùng
Hỡi trần gian quán đâu vùng nghỉ chân
Trăm năm mấy độ chia phân
Khuyết đầu lở móng hồng quần có hay
Cố hương ngút cuối ngàn mây
Khóc cơn đất đọa trời đày mà đau
Suối đàn tiếng địch bờ lau
Lách lau điệp khúc mà đau một vài …
Đá buồn buốt lạnh trần ai
Đâu phôi pha cũ tàn phai cõi mù
Chết mòn trong - đục vân du
Trăm tầng huyệt lạnh thiên thu gọi về …
thangCu
(ngày mười bảy tháng sáu năm hai ngàn mười một)
THÁC BUỒN CAO NGUYÊN
Vó xưa lạc lối mơ tiên
Bình minh chưa rọi hết miền cỏ hoa
Hoàng hôn đổ lệ hà sa
Tàn đêm lạnh bóng trăng tà hư hao
Đợi chi cánh bướm xôn xao
Để dòng ly biệt ngả nào nguồn cơn
Rắt reo thác đổ tủi hờn
Để nguyên sơ khóc mây vờn cánh hoa
Lội từng chốn cũ xưa xa
Thấy hồng bụi phấn phủ nhòa lá xanh
Buồn thôi với yến cùng anh
Huyền thiên sử lệ rớt ngành tiêu sương
Ới ôi mộng mị miên trường
Ba đào lật lọng trùng dương nghẹn ngào
Bướm về vỗ nhẹ chiêm bao
Cao Nguyên sương lạnh hư hao giật mình!
thangCu
(ngày mười bảy tháng sáu năm hai ngàn mười một)
NGHĨ GÌ …
Nghĩ gì mà cánh thơ rơi
Thương ai giá lạnh lưng trời phân ly
Áo xưa giờ đã ra gì
Mấy cơn gió đập mưa đì còn không
Nghĩ gì lạc giữa mênh mông
Đâu câu mái đẩy chạnh lòng nước non
Còn không mấy tấc lòng son
Hỏi hương phấn cũ hao mòn tới đâu
Nghĩ gì nữa buổi tìm nhau
Để nghe giọt đắng rơi cầu thê lương
Nghe lòng lạc giữa tha hương
Nợ sông núi cũ một phương hẹn thề
Nghĩ gì lảo đảo cơn mê
Rơi tơ tóc cũ đầu khê cuối ngàn
Lưng lưng ly rượu chợt tràn
Hai tay hứng bóng hôn hoàng đang rơi
Ca dao rớt giữa lưng trời
Ối a mộng mị … ạ ời vô duyên …
thangCu
(ngày hai bảy tháng sáu năm hai ngàn mười một)
NGHE BƯỚC CHÂN EM
Ta lại viết những vần thơ xa vắng
Gởi lưng trời theo tục lụy trôi ngang
Mây nữa buổi còn treo trời nhạt nắng
Động phù dung rớt hột xuống võ vàng
Em xuống phố khi chiều chưa ngả bóng
Lối đường nào đứt đoạn bước em qua
Dăm cánh én lao xao khều khói sóng
Đâu ngoài kia biển cả động âm ba
Ta cuối xuống chặn buồn trôi cuối mắt
Lửng lơ lòng như mặc chuyện người ta
Em bước xuống mang nỗi buồn ngữa mặt
Để niềm đau khua động ánh sao xa
Hàng cây ngủ bên đường ngơ ngác thức
Điệu kỳ khôi động lệ giữa cung hài
Ai ngơ ngác giữa phần tư nhật thực
Ngây ngô lòng kiếm nắng cõi trần ai …
thangCu
(ngày mười chín tháng bảy năm hai ngàn mười một)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét